Tôi không biết phải làm sao để có thể cứu vãn được tình bạn giữa chúng tôi nhưng kể từ giây phút tôi nói cho bạn biết là tôi thích anh ấy thì chúng tôi đã không thể là bạn của nhau nữa rồi. Chúng tôi cứ như vậy , im lặng rời xa nhau dù chẳng có một lời tạm biệt nào được nói với nhau.
Trong một mối quan hệ nào để, cách để tình cảm được duy trì và không ngừng tăng lên đó có phải là những cuộc gặp gỡ, nói chuyện hay là những gì đã làm cùng nhau , và cùng nhau trải qua những khó khăn vấp ngã. Vậy một ngày nào đó nếu như một trong hai người không còn muốn nói chuyện cùng nhau nữa và cứ Im lặng như thế thì sẽ tới một lúc nào đó sẽ khiến cho chúng ta phải rời xa nhau đúng không? "Sự im lặng ổn thỏa giữa hai người quá hiểu nhau rất khác với sự im lặng bối rối giữa hai kẻ không có gì để nói với nhau"
Hai chúng tôi đã có một khoảng thời gian vô cùng thân thiết với nhau , đi đâu làm gì cũng có nhau khiến cho những đứa học cùng lớp với bọn tôi đều phải gen tỵ. Lúc đầu chúng tôi chỉ chơi với nhau chỉ chơi đơn thuần là những người bạn và sau dần thấy hợp nhau từ hồi nào không hay và cứ mỗi ngày trôi qua như vậy chúng tôi có hàng ngàn đề tài để nói với nhau ở lớp, ở trên mạng xã hội và đối với chúng tôi như thế chưa bao giờ là đủ .
Chúng tôi bắt đầu với nhau những câu hỏi mà người nghe hoài tới mức cảm thấy khó chịu như là : "Ăn cơm chưa nè", "Đang làm gì đó", hay đơn giản đó chỉ là những icon qua lại không nội dung nhưng chúng tôi vẫn tìm thấy được niềm vui trong đó. Có những lúc chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi lại vùi mình trong chăn nhắn tin cho nhau đến khi ngủ quên . Những tháng ngày ấy thục sự là hạnh phúc đối với tôi.
"Sẽ mãi mãi anh không hề hay biết em là
Người bạn thân bao năm qua cùng sớt chia
Bao vui buồn nhưng em còn giấu anh
Là một niềm yêu thương em giữ cho riêng em lâu lắm rồi"
Cho tới một ngày bạn ấy bảo với tôi rằng đang yêu đơn phương một người, lúc đầu tôi còn thấy mừng và hào hứng như kiểu muốn làm quân sư các kiểu và cứ như thế chủ đề của bọn tôi trong thời gian đó là về một người khác còn chúng tôi thì lại đặt cho người đó một biệt danh dễ gọi. Tôi cứ tưởng bản thân bằng lòng lòng với vị trí bạn thân cho tới lúc người đấy bảo mối quan hệ của họ với nhau không chỉ ở ngoài đời thường mà còn ở trên face book. Tôi bắt đầu thực sự thấy hụt hẫng như mình vừa mới mất đi một cái gì đó cũng không thể rõ nữa nhưng những ngày sau đó thì tôi lại giận hờn vu vơ nhưng lúc bạn ấy hỏi thì tôi lại cố che giấu đi ánh mắt đó và nói :"Không có gì". Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại như vậy nữa” .
Vài tháng sau khi trường tổ chức văn nghệ cho nên đang thiếu người có khả năng hát tốt cho nên người đó rủ bạn tôi song ca cùng, bạn tôi thực sự phấn khích lắm . Mặc dù là có chút lo lắng nhưng vì sự động viên của chính tôi cho nên đã tham gia.
Sau những ngày tháng tập luyện vất vả thì tiết mục đó của bạn tôi cũng được giải ba , tôi được rủ đi ăn mừng nhưng lại viện lý do để từ chối. Nhưng sau cùng vì sự thuyết phục của bạn tôi cho nên đi. Lúc đi hát nhìn họ song ca cùng nhau thì tôi thực sự cảm thấy khó chịu. Mặc dù đã từng mong cho bạn của mình hạnh phúc nhưng mà cũng không hiểu sao tôi lại như vậy.
Cho tới một ngày khi tôi hồi tưởng lại những việc mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua , cùng với những cái nắm tay bất chợt hay lúc hai đứa cùng chơi bóng rổ vô tình chạm nhẹ vào bạn ấy cũng khiến cho trái tim nhỏ bé của tôi rung đọng. Thì ra chính bản thân tôi thích bạn ấy nhưng giờ mới thực sự nhận ra.
Tôi định sẽ giấu cho riêng tôi biết nhưng rồi tới một ngày, khi mà bạn ấy đột nhiên mất dạng, gọi điện không bắt máy. Tôi lo tới mức chạy tới và bảo với bạn ấy rằng tôi thích bạn ấy. Lúc đấy nói xong tôi đơ ra không biết nói gì và tôi đã tự trách mình rất nhiều, giá mà tôi đừng nói ra thì có lẽ sẽ tốt hơn.
"Có đôi lúc ta thấy nhau vô tình
Anh vui không khi ta như người lạ?
Cứ đi qua giống như chưa bao giờ
Gặp nhau hoặc quen biết nhau"
Những ngày sau đó là cả một chuỗi ngày tháng dài đằng đãng , bạn ấy lạnh nhạt rồi dần cũng không tâm sự với tôi. Những câu chúc ngủ ngon đó cũng không còn được chân thành như trước nữa và tôi đã nhận ra được rằng thì ra, chúng tôi đã có những khoảng cách nhất định. Tôi không biết phải làm thế nào để có thể cứu vãn tình bạn này nhưng tôi biết kể từ phút giây tôi nói ra tôi thích người đó thì chúng tôi không thể là bạn nữa rồi. Chúng tôi cứ như vậy, lặng lẽ rời xa nhau dù chẳng có một lời tạm biệt nào được nói ra.