Thứ Bảy , Tháng Ba 25 2023
Home / Truyện ngắn / Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh…
Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh...

Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh…

“ Em bị yêu thương tuyên án cô độc trọn đời..chẳng thể phản kháng..chẳng thể buông tay. Suốt đời em yêu anh trong nỗi cô đơn, vòng tròn vẫn còn dang dở, trái tim em mãi chẳng thể lấp đầy…đều vì anh. Hà cớ sao yêu thương lại khiến chúng ta trở nên như vậy…không thể vùng vẫy…không đường trốn chạy.

Mặt nước hồ thu phẳng lặng. Lắng nghe nỗi lòng của chiếc lá nhỏ phải lìa cảnh, những chuyện đã qua trong đời chỉ như tiếng chim nhạn làm rung động những con sóng nhỏ. Bầu trời sao tĩnh lặng, bao phủ lấy nỗi cô đơn. Hẹn hò dưới hoàng hôn, tuổi thanh xuân trôi qua thật nhẹ nhàng. Nếu tình yêu có thể trở lại như xưa..bao mùa hoa đã bỏ lở. Phải chăng vẫn đẹp như lần đầu chớm nở?. Và nếu tình yêu vẫn có thể đi tiếp, đôi ta có thể nắm tay nhau? Có thể nào…giữ chặt hơi ấm tình yêu…mãi mãi."

Phải mất bao lâu thời gian nữa để em có thể bình yên được giống như ngày anh chưa từng đến? Mưa bụi triền miên, câu chuyện giữa anh và em chỉ còn lại là lớp vỏ bọc héo mòn. Bóng dáng của người thương nay thực sự đã đổi thay nhưng em vẫn ôm chặt không buông, cho dù đau đớn tới đâu thì vẫn cứ giả vờ mạnh mẽ…giữ lại những kí ức ngông cuồng ngày ấy về anh.

Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh...

Đi hết cả một vòng tròng, cuối cùng, vẫn để lạc mất anh….

Không muốn lãng quên cũng không muốn tường tỏ mọi sự thật. Vì điều em muốn ngay lúc này đó chính là bờ vai của anh. Cất giữ mọi hình ảnh của anh, nó thực sự khắc sâu vào tim em. Không ai có thể tước đoạt được lần đầu gặp gỡ đó…

Có người đã từng nói với em rằng “duyên phận và định mệnh chỉ để hai người gặp nhau. Còn có thể duy trì được mối quan hệ đó hay không là do bản thân của hai người ấy “ vậy nhưng là do anh ích kỉ hay là do anh vô tâm, chúng ta đã hết yêu hay là vì lòng tin ở nhau không có vậy…

Không thể nhìn thấu được tâm hồn lạc lõng của anh, cũng chẳng thể đoán được hết những suy nghĩ ở trong đáy mắt anh. Một cuộc tình đó là một giấc mộng dài chẳng ai có thể đoán được trước điều gì cả.

 

Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh...

Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh…

Em đã từng rất trận trọng, cố gắng để cho bi thương không có cách nào hiện diện giữa anh và em. Từ chính trong sâu thẳm tim em, ngoài anh ra cũng không có gì để có thể lấp đầy. Vậy nhưng chính bàn tay anh lại là người viết nên lời ly biệt… Em thực sự không thể nào cự tuyệt được. Có lẽ  con đường này chúng ta đã đi qua quá vội vàng, em chỉ luôn ôm ấp những mộng tưởng không có thật…đã quá muộn, mình em thực sự cũng không thể khỏa lấp được những nổi bi thương.

Điều gì làm em mơ mộng? Điều gì làm em trống rỗng?

Thật ra em đang nghĩ, sẽ không bao giờ mơ mộng nữa.

Một đời người phải khóc bao nhiêu lần nữa thì nước mắt mới không rơi? Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ nữa thì trái tim ấy mới thôi tan vỡ hả anh. Nước mắt của em rơi rồi, vậy thì liệu anh có thể hiểu?

 

Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh...

Đi hết một vòng tròn, mãi tận cùng, vẫn để lạc mất anh…

Em kiên nhẫn tới cố chấp, vẫn khư khư cố giữ anh tới phút cuối cùng. Một mình em suốt đời chỉ yêu anh trong nỗi cô đơn. Lời hẹn ước vào những năm tháng thanh xuấn đó giờ đã im lìm, chìm sâu và mất hút. Dù đã có nhiều lần tìm lại với quá khứ nhưng cuối cùng thì vẫn để lạc mất nhau.

Em đã bị yêu thương tuyên án cô độc trọn một đời….chẳng thể nào phản kháng…cũng chẳng thể nào buông tay. Suốt đời của em yêu anh trong nỗi cô đơn, trong cái vòng tròn lẩn thẩn còn dang dở và trái tim em cũng chẳng thể nào lấp đầy, đấy đều là vì anh. Hà cớ sao yêu thương lại khiến cho chúng ta trở nên như thế… không thể vùng vẫy cũng không thể trốn chạy.

Lạc mất anh…

Em đã để lạc mất anh…

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *