Thứ Bảy , Tháng Ba 25 2023
Home / Giáo Dục / Phân tích bài thơ vội vàng | Trang học đường
Phân tích bài thơ vội vàng

Phân tích bài thơ vội vàng | Trang học đường

Phân tích bài thơ vội vàng

Xuân Diệu là 1 loại tên thân thuộc được biết đến sở hữu những bài thơ về mùa xuân, tuổi trẻ ( trước cách mạng tháng Tám) hay các bài thơ về Tổ Quốc, về quần chúng, về Đảng, về chưng Hồ, về 2 cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mĩ, về sự nghiệp vun đắp quốc gia (sau cách mệnh tháng Tám). vượt bậc trong những bài thơ viết về mùa xuân, tuổi xanh của Xuân Diệu là bài Vội vàng. Bài thơ là lời hối thúc sống mãnh liệt, sống hết mình, quý trọng từng giây, từng phút của thế cuộc mình, nhất là những tháng năm của tuổi xanh.

>>> XEM THÊM : Soạn bài thơ bác ơi của tố hữu

>>> XEM THÊM : Nghị luận về truyền thống tôn sư trọng đạo

>>> XEM THÊM : bình giảng bài thơ sóng của xuân quỳnh

Xuân Diệu yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp đến mãnh liệt tới cường tráng nhưng bên trong các vần thơ của ông vẫn gây cho người đọc 1 cảm giác chênh vênh, hụt hẫng. Bởi ái tình luôn gắn mang nỗi đau, niềm vui cùng lúc mang nỗi buồn, bởi niềm vui ấy rồi cũng phải hết, chẳng thể tồn tại vĩnh hằng được. “Xuân Diệu là 1 người của đời, 1 đứa ở giữa loài người. Lầu thơ của ông vun đắp trên đất của một tấm lòng è cổ gian”(Thế Lữ). Bài thơ Vội vàng là ngôn ngữ con tim của 1 kẻ đang đam mê trong ái tình sở hữu những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Bài Vội vàng có hình ảnh cả một thiên đường trên mặt đất: Xuân Diệu phát hiện và khẳng định dứt khoát mùa xuân và mọi cảnh đẹp quanh ta là cả 1 toàn cầu thần tiên.Bốn câu đầu: hình ảnh cái tôi lãng mạn trình bày rất độc đáo:

“Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.”

Muốn “tắt nắng”, muốn “buộc gió”, thật là các thèm muốn kỳ dị, chỉ mang ở nhà thơ. Nhưng làm sao cưỡng được quy luật, khiến sao sở hữu thể vĩnh viễn hóa được các thứ vốn ngắn ngủi phong phanh ấy? những khát khao “phi lí” đó lại tạo nên một mẫu tôi khôn xiết ấn tượng và lôi cuốn. Tác fake ko tiêu dùng đại trong khoảng “ta” mà lại tiêu dùng “tôi” như để khẳng định mình, khẳng định thèm khát cháy bỏng “đoạt” lấy bất chợt đất trời. Xuân Diệu muốn cưỡng lại quy luật của bất chợt, những chuyển động của đất trời. đó là tiếng nói của dòng tôi đầy tự hào có khát vẳng mãnh liệt lạ thường, cho thấy tầm vóc của con người muốn vươn lên để sở hữu thể ngang tầm với tạo hóa. thiên đàng – mùa xuân đấy có bao nhiêu vẻ đẹp: sinh khí của vạn vật đều rộn rã tươi thắm, nảy nở rất trẻ trung.

Tình ái cuộc sống này tràn trề trong huyết quản của nhà thơ và nhà thơ nhận thấy cuộc sống nơi mình đang sống như 1 thiên đường:

“Của ong bướm này đây tuần tháng mật

  Này đây hoa của đồng nội xanh rì,

  Này đây lá của cành tơ phơ phất

  Của yến anh này đây khúc tình si

  Và này đây ánh sáng chớp hàng mi

  Mỗi sáng sớm thần Vui hằng gõ cửa;

  Tháng giêng ngon như một cặp môi gần.”

Đấy là một bức tranh mùa xuân đầy ánh sáng , mới mẻ, tinh khôi, đầy âm thanh tình tứ. Mùa xuân là mùa của cây cối đâm trồi, nảy lộc, mùa của sự sinh sôi và hạnh phúc chan chứa. Khu vườn xuân trong bài thơ cũng “vội vàng” dâng toả sắc hương, trao mật ngọt. ong bướm rộn rã bởi những đoá hoa xuân khoe sắc thắm vượt trội giữa đồng nội xanh rì. Cành tơ phất phơ đang vươn những chồi búp nõn nường trong bức tranh xuân. Ánh sáng rạng đông toả mà hồng đào, bừng hé. Chim yến, chim oanh đang rộn rã hát các bản tình ca mùa xuân. Điệp ngữ: “Này đây” lặp bốn lần là tiếng reo vui đầy ngạc nhiên của tác kém chất lượng vì liên tiếp phát hiện ra các vẻ đẹp kì lạ của cuộc sống. “Tháng giêng” là bắt đầu của 1 năm, khởi đầu của mùa xuân – mùa xuân tươi non mơn mởn là biểu tượng vẻ đẹp cuộc sống. Hình ảnh “cặp môi gần” gợi làn môi tươi hồng của thiếu nữ đang hé mở đợi chờ. Khác với những thi sĩ dị kì lấy khi không là chuẩn cho mọi vẻ đẹp thì Xuân Diệu lại lấy con người giữa mùa xuân, tuổi xanh, tình ái làm chuẩn mực. vì vậy nên tháng Giêng như tràn đầy nhựa sống, mơn mởn da giết mổ bởi xuân hồng.

Phân tích bài thơ vội vàng

Phân tích bài thơ vội vàng

Thế giới này được Xuân Diệu cảm nhận bằng cả sự tinh vi nhất của 1 hồn yêu đầy thèm muốn, nên sự sống cũng hiện ra như một thế giới đầy xuân tình. Sở dĩ Xuân Diệu mang các mong muốn và khát khao như thế bởi tác kém chất lượng là 1 thi sĩ với hồn thơ nhạy cảm đặc biệt trước bước đi của thời kì. Và Xuân Diệu khẳng định:

  “Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”

Khác mang những quan điểm cũ cho rằng “xuân vẫn tuần hoàn” thì đối có Xuân Diệu:

“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

  Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!

  Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

  Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời.”

Tương ứng với mùa xuân là con người, là tôi. thời gian là thước đo tuổi trẻ. thời kì sẽ một đi ko trở lại, bởi thế tuổi trẻ cũng như thế. khiến cho chi với sự tuần hoàn cơ chứ ! Trong mẫu mênh mông của đất trời, loại bất tận của thời kì, sự mang mặt của con người thật là ngắn ngủi, hữu hạn.

“Mùi tháng năm đền rớm vị chia phôi

  Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt…”

Chiếc tinh tế của Xuân Diệu biểu lộ ở chỗ: cảm nhận đuợc sự phai tàn lúc vạn vật còn đang ở độ mơn mởn. thi sĩ thấy như ngọn gió lướt qua phần đông. khi tạo vật đang ở thời tươi cũng là khi phải đối diện với sự phai tàn sắp sửa. thời gian như mang mùi, có vị chia phôi chất chứa. Cả đất trời, nước non đều chứa lên âm thanh của sự chia ly, tiễn biệt. Vạn vật đang thở than, bùi ngùi, đưa tiễn phần đời của chính nó. số đông làm cho nhà thơ cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối.

Chẳng thể buộc gió, chẳng thể tắt nắng, cũng không thể cầm giữ được thời kì, thì chỉ sở hữu cách thức thực tiễn nhất là chạy đua sở hữu thời gian, là phải tranh thủ sống:

“Chẳng bao giờ, ôi ! Chẳng bao giờ nữa…”

Ví như ở hai khổ thơ đầu, Xuân Diệu kể về ttình yêu tha thiết với thiên đuờng nơi nhân gian của mình hay ở khổ thơ thứ ba tác fake đưa ra một quan niệm mới mẻ về thời gian: mùa xuân đi là mùa xuân không quay trở lại, lấy con nguời giữa tuổi xanh làm cho chuẩn cho mọi vể đẹp thì ở khổ thơ thứ tư lại là lời hối thúc sống vội vàng, cuống quýt của tác giả. mở màn khổ thơ, Xuân Diệu viết: “Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm!”. Đây là lời thúc giục sống vội vàng, sống sao cho sở hữu ý nghĩa khi còn trẻ bởi thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Và ở đây, Xuân Diệu đã gợi ra một cách sống, 1 quan niệm sống hăng hái hơn: sống hết mình từng giây, sống tận hiến và hưởng thụ cuộc sống bằng các cảm quan, sống hết mình ở thời tươi đẹp nhất. Ở đoạn thơ cuối, tác fake đã tiêu dùng một loạt động trong khoảng tăng tiến để diễn đạt xúc cảm mãnh liệt của mình:

“Ta muốn ôm

  Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

  Ta muốn riết mây đưa và gió lượn

  Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

  Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều”

Nếu ở phần đầu bài thơ, tác nhái xưng “tôi” để giãi tỏ, bộc bạch tâm trạng thì ở khổ thơ cuối, tác giả lại xưng “ta” để tự mình đối diện có cự sống trên cõi tục. hồ hết đều biểu thị sự gấp gáp, cuống quýt, vồn vập. Xuân Diệu muốn ôm ấp giữ lấy những vẻ đẹp non tươi của cuộc sống đang diễn ra: sự sống bắt đầu mơn mởn, mây đưa, gió lượn,…để nó khỏi trôi đi nhưng dù ấp ủ chặt mà vẫn chẳng thể giữ được trọn vẹn. Trái tim yêu của Xuân Diệu như muốn rộng ra cất hết cả vũ trụ. phần lớn đều xúc tiến một quan điểm sống tất bật, vồn vập, cuống quýt.

Vội vàng bộc lộ một tâm hồn yêu đời, yêu sống tới cuồng nhiệt. Biết quý trọng thời kì, biết quý trọng tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình ái lứa đôi, tình yêu tạo vật. Và bài thơ là nhịp đập gấp gáp trước "thanh sắc è cổ gian" một ngày xuân của một trái tim chưa bao giờ chán sống.

>>> XEM THÊM : Phân tích bài thơ Việt Bắc của nhà thơ Tố Hữu

>>> XEM THÊM : Soạn bài Thương vợ

>>> XEM THÊM : Soạn bài vợ chồng a phủ

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *