Phân tích nhân vật vũ nương trong chuyện người con gái nam xương
Chuyện người con gái Nam Xương là 1 trong những tác phẩm nức tiếng, với độ phổ biến sở hữu công chúng bạn đọc rất to lao của Nguyễn Dữ, câu chuyện về cuộc thế của nhân vật Vũ Nương thật khiến con người ta cảm động khôn cùng. Thương Vũ Nương bao lăm, người ta càng cảm mến dòng tài, mẫu đức của Nguyễn Dữ bấy nhiêu, trong cái thời đại mà tác phẩm sống, 1 tác phẩm nêu cao tinh thần nữ quyền như Chuyện người con gái Nam Xương này quả thật ko mang phổ thông.
>>> XEM THÊM : Bình giảng về tám câu đầu của bài thơ việt bắc
>>> XEM THÊM : Phân tích bài thơ Thu vịnh của Nguyễn Khuyến
>>> XEM THÊM : Giải thích câu nói học vấn có những chùm rễ đắng cay nhưng hoa quả lại ngọt ngào
Mở màn những trang văn, Nguyễn Dữ đã có mấy lời giới thiệu qua cho người đọc biết về nhân vật Vũ Nương này: “Người đã thùy mị nết na, lại thêm có tư dung phải chăng đẹp. Trong làng với chàng Trương sinh, mến vì dung hạnh, xin mang mẹ đem trăm lạng vàng cưới về. Song Trương có tính hay ghen tuông, đối với vợ phòng ngừa thái quá. Nàng cũng giữ giàng mực thước, không từng để khi nào vợ chồng phải tới thất hòa”. Chỉ bằng từng nấy câu văn thôi cũng đủ để người đọc mang thể có cái nhìn tới có sự tiếp cận trước nhất mang diễn tiến của câu chuyện. Người con gái Vũ Nương hay còn gọi là Vũ Thị Thiết là 1 người tứ đức cam đoan trang. Lấy chồng tên Trương Sinh, một giới trẻ của gia đình no ấm nhưng ít học, tính tình thì hơi cổ hủ, tỏ rõ thái độ nam quyền. không những thế, Vũ Nương là 1 người nữ giới hiểu chuyện, chính do đó mà trong cuộc sống vợ chồng, nàng luôn biết lựa lời, lựa ý chồng để sống, mong cho nhà cửa trong ấm ngoài êm.
Phân tích nhân vật vũ nương trong chuyện người con gái nam xương
Cuộc sống tuy không tuyệt vời, nhưng có một người an phận thủ thường như Vũ Nương, nàng mãn nguyện. bên cạnh đó, ấm êm chẳng được bao lâu, quốc gia bị giặc giã, theo chí làm trai của người quân tử mang trách nhiệm quốc gia, dân tộc, chồng nàng tòng quân đi lính, nàng thấu tới tận tâm can các nghiêm trọng ngoài chiến trận giặc giã, chính thành ra mang nàng, không với gì quan trọng hơn sự an nguy của chồng mình cả: “Lang quân đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong được đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về có theo được hai chữ bình yên ổn, thế là đủ rồi”. những năm tháng cách biệt chồng, trong trí nghĩ nàng chỉ là những suy nghĩ lo âu, xót thương cho chồng mà thôi, khi nào cũng mong nhớ: “Ngày qua tháng lại, thoắt đã nửa năm. Mỗi khi thấy bướm bay vườn thúy, mây ám non Tần, nỗi buồn hải giốc thiên nhai, lại chẳng thể nào ngăn được”.
Chồng vắng nhà, 1 mình lo lắng, quán xuyến hết công tác gia đình, vừa nuôi trẻ em, vừa chăm mẹ già ốm đau. Vơi mẹ chồng, nàng coi bà như mẹ đẻ của mình vậy, không mang chút phân biệt thiệt hơn. các lời của bà mẹ lúc hấp hối cho thấy sự yêu thương, trân quý các tình cảm của nàng dâu mà bà cảm nhận được: “Ngắn dài mang số, tươi héo bởi trời. Mẹ không hề không muốn đợi chồng con về, mà gượng gập cơm nước. Song tuổi thọ sở hữu chừng, số trời khó tránh. Đêm tàn chuông đổ, số tận mệnh cùng; 1 tấm thân tàn, nguy trong khuya sớm, không khỏi phải phiền tới con. Chồng con bóng gió, mẹ chết khi nào, chẳng thể kịp về đền báo được. Sau này trời giúp người lành, ban cho phúc trạch, giống loại tốt tươi, con cháu đông đàn, mong ông xanh kia chẳng phụ con cũng như con đã chẳng nỡ phụ mẹ”
Mẹ chồng cũng rời bỏ nàng mà đi, giờ đây, nàng sống dựa vào con để chờ chồng. Thương con sinh ra vẫn chưa biết mặt cha nhưng luôn mong muốn cho con cảm nhận được tình cảm xuất sắc trong khoảng người cha, nàng đã bày ra bí quyết đêm đêm trỏ bóng mình vào vách, nói mang con là cha về thăm con. Nhưng nàng thật ko ngờ rằng và cũng chẳng mang nào ngờ rằng, chỉ 1 câu chuyện không đâu vào đâu đấy lại bắt nguồn cho bi kịch của cuộc đời nàng.
Như mong mỏi bấy lâu, chồng nàng bình an trở về, tưởng chừng hạnh phúc gia đình từ đây lại tiếp diễn nảy nở, nhưng ko ngờ nỗi oan khuất từ mồm con nhỏ ngây thơ mà Trương Sinh đổ nên đầu Vũ Nương ko chút dung tình. Nỗi ghen làm cho Trương Sinh mờ mắt, ko phân biệt được đúng sai, không cho vợ giảng giải, khiến mọi chuyện trở thành ồn ã, còn đánh đuổi nàng đi, quá cay cực, không thể bày tỏ, Vũ Nương quyết tự vẫn xuống sông trẫm mình, trước lúc ra đi, nàng đẻ lại cho cuộc thế những lời tuyệt mệnh đau đớn phẫn lòng: “Kẻ bạc phận này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông với linh xin ngài chứng giám. Thiếp nếu như cam đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin khiến cho ngọc Mỵ Nương, xuống đất xin khiến cho cỏ Ngu Mỹ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin khiến mồi cho cá tôm, trên xin khiến cho cơm cho diều quạ, chẳng những là chịu khắp mọi người phỉ nhổ”.
Vậy là Vũ Nương ra đi, cái chết của Vũ Nương gây sợ hãi cho nhân sinh nhưng đối sở hữu xã hội đương thời, các chuyện đề cập về sự thiệt thòi của thân phận nhi nữ trong thị trấn hội ko ít. Họ sống theo lề thói đạo đức tam tòng, tứ đức, sống ko với tự do, bị áp đặt, đáng thương hết sức.