Có gì đau đớn hơn khi phải rời xa người mà mình yêu thương mãi. Không còn được cùng nhau nói chuyện mỗi khi vui buồn cũng không còn được chạm vào người ấy và ngay cả khi nhìn thấy người ấy bằng xương bằng thịt thôi thì đó cũng là điều không thể…
Bạn có đang giận dỗi người yêu bởi vì người ta vô tâm, không biết cưng chiều hay là không có sự lãng mạn? bạn có đang cảm thấy tủi thân và cô đơn bởi sự xa cách người ấy? bạn có phải đau lòng khi cuộc tình của chính mình phải chấm dứt bởi lý do là một trong hai người không còn đủ can đảm để tiếp tục. Bạn đang trốn vào một góc nhỏ ngồi sụt sịt khóc và đã cho rằng mình chính là cô gái bất hạnh nhất ở trên thế gian này?
Nếu như bạn có như vậy thì bạn nhất định phải đọc thêm những dòng chia sẻ như ở dưới đây của Linh ,một cô gái 19 tuổi vừa yếu đuối lại vừa thực sự kiên cường, để biết được rằng mình vẫn đang rất hạnh phúc và may mắn hơn so với nhiều người. Ít nhất là ngay lúc này đây các bạn còn có thể hít thở chung một bầu không khí , cho dù không trực tiếp được ở bên cạnh nhau và trao những cử chỉ yêu thương thì bạn vẫn có một người để chờ đợi và yên tâm khi biết rằng ở một chốn nào đó anh ấy vẫn thực sự hạnh phúc và bình an ., hai người có thể gặp lại nhau khi duyên phận đưa đẩy nhưng mà Linh và người yêu cô ấy thì lại khác. Họ chỉ có thể tìm tới nhau khi những giấc mơ ùa về bởi lẽ Tuấn – người yêu của linh đã ra đi mãi vì căn bệnh quái ác.
Trên trang cá nhân của Linh thương xuyên xuất hiện những dòng status thực sự rất tâm trạng, những tấm ảnh tình cảm mà hai người chụp chung khi mà tuấn còn sống khi thì có đôi ba dòng ngắn gọn nhưng lúc thì cả một bức tâm thư dài dằng dặc. Đối với Linh thì quá khứ và tình cảm giành cho Tuấn vẫn giống như một cuốn sách đau thương đầy bi kịch mà cô cũng không có cách nào để khép lại.
Khi nào cứ hễ nhớ tới người yêu thì Linh lại đăng những bức hình cũ cùng với dòng tâm sự nghẹn ngào
Dưới đây là bức tâm thư Linh viết cho người yêu vào ngày thứ 3 sau khi anh đi:
“Đã 3 ngày rồi, kể từ ngày anh không nắm tay em nữa, anh bỏ lại em…
Từng ngày từng giờ trôi qua với em thật khó nhọc, em thấy rất mệt anh à. Mệt khi phải kìm nước mắt vào trong để chuẩn bị cơm cho anh. Mệt khi phải nhìn thấy anh trong khung ảnh. Mệt khi cứ phải tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mệt khi luôn mong anh về trong giấc mơ của em. Anh đang ngồi cạnh em không? Có nhìn thấy dáng vẻ ngay lúc này của em khi đang gõ những dòng chữ này không? Có mà, đúng không?
Em thật chẳng ngờ ông trời lại ép chúng ta vào đường cụt thế này. Ác độc quá, cay nghiệt quá! Bao nhiêu công sức của em và mẹ anh suốt 3 tháng trời thức ngày thức đêm chăm nom, động viên anh. Bao nhiêu niềm tin, hy vọng, nước mắt của em và gia đình anh cuối cùng cũng không chống lại được số trời. Sao người đàn ông của em lại bị ông trời hành hạ đau đớn đến thế? Từng giọt nước mắt anh rơi mỗi khi đau quá, ánh mắt anh nhìn em, từng cái gật đầu lắc đầu với em, từng cử chỉ, từng cái nắm tay của anh,… đến giấy phút này vẫn nguyên vẹn trong em, vẫn rõ mồn một như mọi chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua thôi.
Mình yêu nhau cũng đã gần 4 năm rồi, đó chẳng phải quãng thời gian quá dài, nhưng cũng đâu có ngắn. Chúng ta cùng đi qua biết bao thử thách, thế mà ông trời chẳng cúi xuống nhìn để thương cho em, cho anh. Chỉ mới vài tuần trước đây thôi, em còn định vào ngày sinh nhật sẽ mua bánh gato về và anh thổi nến cùng em. Giờ thì em mua bánh về ai thổi cùng em hả anh? Ngày còn ở nhà, anh nói anh đi làm rồi, phải chuẩn bị để sang năm 2016 còn cưới, “yêu thế thôi”. Anh ơi, sắp hết năm rồi? Sao anh vẫn chưa về xin hai gia đình cho em với anh cưới? Anh ác quá! Lúc vẫn còn tỉnh táo, anh còn hát cho em nghe bài “Vợ yêu”. Anh ơi, đêm nay anh về anh hát cho em nghe đi. Cũng 3 tháng rồi em chưa được nghe giọng nói của anh.
Nếu ai đó hỏi em có hối hận điều gì trong chuyện tình với anh. Em cũng không biết là em hối hận điều gì nữa. Tuổi trẻ của em, nhiệt huyết, tấm lòng, tất cả những gì em có em đều dành hết cho anh rồi.
Em thèm lại được ôm anh ngủ mỗi tối ở viện. Em thèm lại được véo má anh. Em thèm lại được cho anh ăn, cho anh uống. Em thèm lại được dạy anh gật đầu, lắc đầu. Em thèm lại được chạm vào da thịt của anh. Em thèm được bên anh. Thế mà giờ này, em chỉ biết nhìn anh qua khung ảnh băng đen. Xem lại video của anh, em chỉ muốn khóc thật to, gào lên thật to để cho nhẹ lòng. Em mệt lắm. Em không muốn mạnh mẽ nữa!
Lần đầu tiên anh tai nạn, em cầm tay anh, bên anh 13 ngày nằm viện.
Lần thứ hai anh tai nạn, em nắm tay anh, em thấy anh khóc.
Lần thứ ba anh gặp nạn, em cầm tay anh, em nói em sẽ chờ ngày anh về.
Lần thứ tư gặp lại anh sau 1 năm trời biệt ly, em cầm tay anh, em cảm tưởng như ngày hôm nay, trong cả cuộc đời này, em là người hạnh phúc nhất.
Lần thứ năm anh ốm nặng, anh bắt đầu liệt nửa người dưới, em cầm tay anh, em bảo anh phải cố lên, em sẽ ở bên anh.
Lần thứ sáu anh được gia đình đưa về nhà, em cầm tay anh, từ hồng hào dần dần chuyển sang tím ngắt, em đã cầm tay khi người em thương da diết trút hơi thở cuối cùng.
Em nắm tay anh đi qua cả tuổi thanh xuân, qua sinh lão bệnh tử.
Em vẫn nhớ, mọi người lúc ấy bảo em thôi buông tay anh ra để anh đi được thanh thản. Bố mẹ và bà lên bên cạnh anh, em buông tay anh ra. Thế là anh bỏ em và mọi người đi thật.
Nói sao cho hết cảm giác nhìn anh đau đớn vì máy móc, vì thuốc thang? Nói sao cho hết cảm giác phải nhìn anh nằm im như thế? Nói sao cho hết cảm giác tự tay ôm di ảnh của người em yêu da diết 4 năm trời? Nói sao cho hết cõi lòng của em lúc này?
Gửi Anh Xa Nhớ!
Em Mãi Yêu Anh!”
Tâm thư đã khiến cho tất cả mọi người phải rơi nước mắt khi đọc nó.
Linh còn cho biết hai người đã yêu nhau được gần 4 năm và dự định của họ là trong năm nay sẽ tổ chức đám cưới nhưng mà đã có quá nhiều chuyện xảy tới.